Trong chương trình "Bộ sưu tập anh hùng khởi nghiệp" của đài CCTV, một doanh nhân khuyết tật đã nghiêm túc mô tả quá trình trưởng thành của mình cùng dự án "Sườn xám +" đã ấp ủ từ lâu. Cuối cùng, dự án của ông không chỉ giành được sự chấp thuận của tất cả các cố vấn mà còn giành được 39 triệu tệ (khoảng 133 tỷ) dự định sẽ tài trợ. Ông chính là Cui Wanzhi, người được biết đến với biệt danh "Tiên sinh sườn xám Trung Quốc".
Trong quá khứ, Cui Wanzhi đã từng trải qua nhiều khốn khó, bị cuộc đời ruồng bỏ và bị số phận điều khiển, nhưng với tinh thần kiên cường và nghị lực của bản thân, ông đã vượt qua muôn vàn khó khăn và tạo nên một huyền thoại kinh doanh. Việc Cui Wanzhi được sinh ra đã là một điều kỳ diệu. Mẹ ông khó sinh, dù được cứu sống nhưng tình trạng thiếu oxy kéo dài khiến ông khó có thể tự di chuyển, lại còn mắc chứng khó nói nên Cui Wanzhi đã bị những đứa trẻ xung quanh chế giễu rất nhiều.
Đến năm 3 - 4 tuổi, ông không thể đi lại mà phải dựa vào những bức tường để lết đi. Năm 9 tuổi, ông được nhận vào một trường học. Có một con mương sâu trên đường từ nhà đến trường, những đứa trẻ khác có thể nhảy qua, nhưng ông phải nhận sự giúp đỡ từ bố của mình mỗi ngày. Có lần, bố không có nhà, ông đã lết bộ ra bờ mương và nghĩ ra một cách. Đầu tiên ngồi trên mặt đất, từ từ trượt xuống đáy mương, sau đó từ đáy mương leo lên từng chút một. Sau hơn 10 phút, cuối cùng ông đã lần đầu tiên tự mình “lội” thành công con mương. Chính vì điều này mà ông nhận ra một chân lý: Trong cuộc sống không có trở ngại nào là không thể vượt qua.
Tuy nhiên, thực tế lại khác. Vài năm sau, một trở ngại lớn đã đánh gục hoàn toàn chàng trai mạnh mẽ.
Khi tốt nghiệp trung học cơ sở, ông được nhận vào trường trung học trọng điểm của thị trấn với số điểm xuất sắc. Khi trường học bắt đầu, ông và bố đã đến kí túc xá để nhận giường và sắp xếp cuộc sống. Khi hai người đang trải giường, hiệu trưởng nhìn thấy Cui Wanzhi và ngay lập tức hét lên: "Tại sao lại có người tàn tật trong trường học của chúng tôi!" Những lời nói mang đầy khinh thường và miệt thị. Chỉ sau ít phút, những vật dụng cần thiết hàng ngày mà hai bố con mang theo đều được ném ra khỏi cổng trường. Trước khi đi, hiệu trưởng nghiêm khắc nói: "Mặc dù anh trúng tuyển đại học, nhưng chắc chắn không trường nào cần anh.”
Giống như hàng ngàn người bố, khi thấy tương lai của con mình sẽ không còn nữa, ông đã quỳ xuống van xin trong nước mắt. Vô vọng, người cha ôm mặt con trai và nói: "Wanzhi, nghe này, không có lý do gì cả. Phàn nàn là vô ích, mọi thứ tùy thuộc vào chính con. Trong cuộc sống, bản thân chính là người đáng tin cậy nhất.” Cui Wanzhi hiểu những nỗ lực cực nhọc của bố mình. Sau đó, hai người xách hành lý về nhà.
Sau khi tới lui khắp nơi, Cui Wanzhi đã theo học tại trường trung học trong thị trấn. Ông học hành chăm chỉ trong ba năm, thành công đỗ vào trường đại học và bắt đầu một hành trình cuộc sống mới.
Vào đại học, Cui Wanzhi đã sắp xếp việc học và cuộc sống của mình một cách ngăn nắp. Tiền đóng học phí cho năm thứ nhất do bố chi trả nên ông muốn làm gì đó để giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Ngoài việc chăm chỉ học hành, ông bắt đầu “khởi nghiệp” bằng cách mở gánh hàng rong, nhận gia sư, bán dưa hấu và nhận thầu phim cho các rạp chiếu phim. Từ đó, chi phí sinh hoạt của ông cũng được giải quyết ổn thỏa.
Bốn năm hạnh phúc trong khuôn viên trường đại học vụt qua trong nháy mắt, không ngờ khi ra trường, ông lại bị thực tế phũ phàng dội một gáo nước lạnh. Năm đó, khi chọn sự nghiệp cho riêng mình, ông đã nộp hơn 200 hồ sơ trong vòng hai tháng, và hàng chục đơn vị mà ông đến phỏng vấn đều từ chối. Và đến cảnh cuối cùng của từng buổi phỏng vấn, bất kỳ khi nào nghĩ đến nó, ông đều khóc.
Ông đi xếp hàng từ sớm, đứng ở đầu hàng, người phỏng vấn nhìn thấy ông chỉ nói một câu “Anh mau ra ngoài đi, đừng chặn người phía sau”. Khoảnh khắc ấy, ông chợt hiểu mình đã vất vả lắm để đến được đây với một bộ hồ sơ thật đẹp nhưng cũng không thay đổi được ánh mắt kỳ thị của người khác.
Ông rời khỏi công ty, đi trên phố, gió rít từng cơn, nước mắt lại trào ra. Sau khi bình tĩnh lại, ông đã nghiệm ra một chân lý: Nếu bạn không thể thay đổi thực tế, bạn có thể thay đổi chính mình. Ông quyết định bắt đầu bằng việc thay đổi bản thân trước. Ngày nào ông cũng bận rộn với những công việc không tên để kiếm sống, thời gian này, Cui Wanzhi chỉ đủ tiền để ăn một bữa trong hai ngày. Từ từ với số tiền tiết kiệm, ông mở một hiệu sách nhỏ. Sau đó, các cửa hàng, siêu thị, quán cà phê internet cũng lần lượt mở ra. Nhưng dù làm việc chăm chỉ đến mấy, ông vẫn không thoát khỏi sự bi thương của số phận, nhà sách bị đốt, siêu thị bị trộm, quán cà phê internet bị phá bỏ.
Tuy nhiên, không khuất phục số phận, với ngành thương mại điện tử phát triển mạnh mẽ, ông đã mở một cửa hàng trực tuyến, nhưng do quản lý không tốt nên tiền dành dụm mấy năm trời đều tiêu tan. Khi không còn nơi nào để đi, bạn chỉ có thể tiến về phía trước. Không chấp nhận thất bại, ông vay tiền khắp nơi và mở một công ty thương mại điện tử để tập trung vào việc xây dựng một thương hiệu quần áo phụ nữ. Vì sự cống hiến hết mình cho sản phẩm, công việc kinh doanh đã vươn lên ổn định, doanh thu của công ty đã vượt quá 10 triệu USD.
Ngay khi triển vọng trở nên rõ ràng hơn, một đòn tàn khốc khác đột ngột ập đến. Cạnh tranh khốc liệt và thế giới kinh doanh đầy sóng gió, doanh thu của cửa hàng trực tuyến của Cui Wanzhi sụt giảm nghiêm trọng, và cuối cùng ông phải gánh khoản nợ 4 triệu USD. Lương của công ty không trả được, gia đình thậm chí không thể có tiền để mua thức ăn. Để trốn nợ, ông không dám về nhà trong những ngày Tết, cũng như không bật điện thoại di động vì sợ bên đòi nợ sẽ tìm đến. Cuộc đời ông bỗng chốc rơi xuống mặt đất.
Khi tuyệt vọng, ông đã lắng nghe bài phát biểu của một ông lớn trong ngành thương mại điện tử, với tựa đề "Thế giới tương lai, nhỏ và đẹp", và được truyền cảm hứng để bắt đầu làm những điều mà người khác không làm. Dưới áp lực từ mọi hướng, sau khi phân tích các điều kiện thị trường, ông bắt đầu chuyển sang thời trang sườn xám. Năm 2012, ông thành lập thương hiệu "Love of the Birds” (Què zhī liàn). Sau đó, ông và các nhà thiết kế đến các nhà máy ở Thâm Quyến để học nghề thủ công.
Không ngờ, giá sườn xám quá cao nên thời gian đầu tiên không thể mở bán. Để tạo dựng tên tuổi cho bản thân, ông và nhóm của mình đã vắt óc suy nghĩ, lên kế hoạch cho một chương trình khuyến mãi nhanh chóng. Chỉ trong một phút, 4.000 chiếc sườn xám đã được bán hết, và sườn xám của ông trở nên nổi tiếng. Ngoài chất lượng tuyệt vời, ông còn chăm chỉ làm công tác tiếp thị. Ngay cả những cảnh quay để quảng cáo, ông cũng phải suy nghĩ rất lâu. Chính vì thái độ không ngừng cải tiến mà sườn xám của ông ngày càng bán chạy, đỉnh điểm là doanh thu hàng năm lên tới 50 triệu chiếc, ông còn được gọi là “Sườn xám tiên sinh".
Với sự nổi tiếng ngày càng tăng, ông đã tham gia nhiều chương trình diễn thuyết trên truyền hình và được mời thuyết trình tại các trường nổi tiếng thế giới như Đại học Harvard. Số phận cho ông những khó khăn gian khổ, nhưng ông lần lượt vượt qua, cho đến khi số phận của ông bị đảo ngược. Khi đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, ông nhìn lại quá khứ, và không có một chút phàn nàn nào trong lời nói của ông: “Cha trồng cây cho con, con gieo ước mơ cho chính mình. Chúa không cho tôi một hình hài bình thường vì ông ấy yêu tôi, với vết thương rỉ máu, tôi bước hết con đường mà không ngoái đầu nhìn lại.”
Tuy nhiên, sau dịch bệnh, các cơ sở kinh doanh bị ảnh hưởng nặng nề. Cui Wanzhi đích thân bán sườn xám trong phòng phát sóng trực tiếp, mở đường cho thương hiệu của chính mình.
Từ một người tàn tật cứ tưởng bị số phận bỏ quên trở thành ông trùm của công ty thương mại điện tử huyền thoại, Cui Wanzhi đã biến thành một chiến binh dũng cảm trong cuộc chiến kinh doanh không ai nhường ai chỉ vì thân thể không bình thường. Như Cui Wanzhi tâm đắc: “Thế giới thăng trầm, và bạn là người làm chủ vận mệnh của mình.” Chỉ bằng cách dựa vào chính mình, tiếp tục tiến lên trong nghịch cảnh và không quên đấu tranh trong hoàn cảnh khó khăn, chúng ta mới có thể đạt được thành công thực sự.
Theo Sina
Huyền Trang